Home » Chia sẻ yêu thương
Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013
Cách yêu riêng em
Hơn 11 tháng là quá dài hay rất ngắn để em nhìn nhận lại những nỗi đau, lỗi lầm và nỗi nhớ hằn sâu trong tim mình? Em cũng chẳng biết viết từ đâu cho tình yêu của chúng mình, chỉ biết nói rằng giờ đây em rất nhớ anh, nhớ nhiều lắm gió yêu ạ.
Bỗng một ngày em vu vơ nhắn tin cho anh "nhok muốn im lặng một thời gian", anh không trả lời nhưng vẫn làm theo lời đề nghị của em. Để rồi khi suy nghĩ, định hướng lại tình yêu và tương lai của em với anh một cách rõ ràng thì cũng là lúc mình hoàn toàn cách xa, xa nhau nghìn trùng… Em đau khổ và ân hận về những gì mà mình đã nhắn với anh.
Nhưng anh ơi anh có biết vì sao em lại muốn khẳng định tình yêu của em và anh lại một cách chính xác không? Vì em sợ gia đình lại ngăn cấm em có người yêu ở nơi đây, sợ em vì tình yêu mà không chịu đi nước ngoài…và điều em sợ nhất là một lần nữa mất đi tình yêu của mình, sợ khi anh bên cạnh em sẽ không được hạnh phúc…Và vì tình yêu của em dành cho anh lớn hơn những lý do kia thì em bỏ qua tất cả rào cản đó để tiếp tục yêu anh và xây dựng một ước mơ hạnh phúc cùng anh.
Nhưng có ai ngờ anh đã im lặng và trả lời rằng: “Anh xin lỗi, anh đã không mang lại hạnh phúc cho nhok, không có thời gian quan tâm bên cạnh chăm sóc cho nhok… Anh không đáng để nhok yêu và chờ đợi…”
Anh có biết khi nhận được tin nhắn đó là đôi chân em quỵ xuống và đôi mắt ướt nhòe đi vì đau… Lúc ấy bên cạnh em có một người anh ấy là đồng nghiệp của mình, và cũng có thể nói là thích em…khi thấy em chìm trong đau khổ anh ấy đã xin đưa em về phòng, em đã nạt anh ấy bảo là không cần hãy để em đi một mình. Trên đường lái xe về nước mắt đã làm nhòe đi lối đi, suýt chút nữa là em bị tai nạn… khi giật mình em mới biết anh ấy vẫn ở đằng sau, vẫn dõi bước theo em sợ em có chuyện gì. Càng nhìn anh ấy em càng khóc nhiều hơn, vì em nghĩ người ở đằng sau em lúc này sao không phải là anh mà là một người khác chứ…
Đêm về ngồi ngoài trời sương lạnh buốt, em giận mình ích kỷ kẹp hòi giá như em không đề nghị như thế thì anh và em đâu phải chia ly.
Còn nhớ ngày nào, ngày mà đầu tiên em và anh gặp nhau, mình đã có một cảm xúc khác thường…và em cứ ngỡ rằng mình đã yêu anh từ lâu lắm rồi. Qua những tháng ngày tìm hiểu và hò hẹn nhau em và anh đều biết về tính cách và gia đình của nhau, riêng nghề nghiệp của anh là anh dối em, để khi biết được sự thật anh là hình sự Vũng Tàu thì em đã rất giận và ghét anh, em đã im lặng một tuần... Rồi em lấy lý do rằng không thích công an nên không quen anh nữa, nhưng không thể, vì khi đã yêu dù nghề nghiệp của anh em không thích thì cũng không làm em hết yêu anh. Hiểu được sự vất vả của anh trong công việc em càng yêu anh nhiều hơn, càng yêu cái khổ cái vất vả của anh…Anh đã vì đất nước này hy sinh gia đình, bạn bè, người yêu để đi làm nhiệm vụ…vì thế em càng yêu anh và hứa sẽ không làm anh buồn, và dù có bao lâu anh mới có thời gian gặp em thì em vẫn không buồn.
Có đôi khi 1 tháng, 3 tháng… anh mới có thời gian gặp em, em thấy thương anh nhiều lắm và rất quý trọng những khoảng khắc khi được ở bên anh. Và anh có biết em nhớ nhất là khi nào không, là khi anh đang đi tuần ở dưới Vũng Tàu, em và anh nhắn tin với nhau, anh bảo là sẽ lên thăm em bây giờ nếu như em ngoan chịu nghe lời anh ăn tối… em cứ tưởng là anh đùa, em bảo rằng anh đùa như thế em buồn đấy, anh bảo là anh không đùa anh nói thật. Lúc ấy anh có biết em hạnh phúc đến vỡ òa, em bảo anh hứa là anh sẽ lên đi, và anh đã hứa… Đợi chờ anh từ lúc 20h đến 22h thì anh cũng đã lên đến Thủ Đức, em hạnh phúc và ôm chặt anh từ đằng sau. Em và anh chạy xe trên đường hai hàng cây xanh lá rất hạnh phúc, nhẹ nhàng và ấm áp, anh hỏi em có nhớ anh không, em đã trả lời rằng không... anh đã cười. Nhưng anh có biết em muốn thét lên rằng em nhớ anh nhiều lắm nhớ anh vô cùng…
Lúc nào em cũng bên cạnh anh, cũng chờ đợi và yêu anh rất nhiều
Tình yêu của em và anh đẹp lắm, hạnh phúc lắm, dù cho ngày lễ tình nhân, ngày 8/3… không có anh bên cạnh nhưng em vẫn thấy vui, thấy hạnh phúc vì nhận được những dòng tin nhắn yêu thương, những cuộc trò chuyên ấm áp…
Nhưng cớ vì sao giờ này em và anh mỗi người một phương, lỗi là do ai? Lỗi do em đã buông những dòng tin ích kỷ, hay là anh đã vì lòng tự ái, vì tình yêu không còn dành cho em?
Anh có biết từ ngày xa anh em sống như thế nào không? Như một cái xác không có linh hồn, em đã đâm đầu vào làm việc một cách như điên, đăng ký học ban đêm như một cái máy để khi sức cạn kiệt thì em xin từ chức, cái chức vụ mà em phấn đấu lắm mới có được vậy mà chính em đã từ bỏ nó…
Em nghe lời anh cố gắng quên anh và thử tìm một tình yêu mới, nhưng rồi tim em không biết yêu, tâm trí chỉ nghĩ đến anh, anh nói đừng chờ anh anh không xứng đáng, sẽ có người mang lại hạnh phúc đến cho em tốt hơn anh… Sao lúc nào anh cũng nói thế mà không biết đến cảm giác của em, anh có biết anh mới chính là hạnh phúc của em, mới là người làm cho em cảm giác yêu thương và hạnh phúc nhất… Tại sao có người lại muốn kéo em ra khỏi anh người mà em vô cùng yêu, còn anh thì cứ muốn đẩy em vào phía người khác người mà em không hề yêu…
Tại sao em sẵn sàng làm tổn thương những người yêu thương mình để vẫn chỉ chờ đợi và yêu anh mặc dù chỉ mình em nhớ, chỉ mình em còn yêu anh…
Em đã khẳng định với anh rằng em sẽ mãi yêu và chờ anh dù bao lâu em cũng chờ, anh có quyền không yêu không chờ em nhưng yêu ai chờ ai là quyền của em có đúng không anh.
Bạn của anh nói với em rằng anh rất yêu em, và trong khoảng thời gian này anh đang đi làm nhiệm vụ…qua cuộc trò chuyện với bạn của anh em không ngờ rằng bình thường anh ít nói im lặng là thế vậy mà sau lưng em anh kể nhiều về em cho bạn bè anh. Em cảm ơn anh và em thấy hạnh phúc lắm…
Gió yêu ơi giờ anh ở phương trời nào anh có biết giờ này là 2h30 sáng mà em vẫn ngồi bên cái laptop với những dòng về anh. Ai cũng bảo là em yêu mù quáng, không nên chờ đợi anh... Ừ thì cho em ngốc, em mù quáng đó, nhưng ai cũng có cách yêu riêng của mình, và em cũng vậy cũng có cách yêu riêng của mình mặc cho người đời chê khinh…
Và thời gian thấm thoát cũng trôi qua mau, mới đây mà đã hơn 11 tháng em và anh không gặp nhau, hơn 2 tháng điện thoại của anh là thuê bao… biết là sẽ rất đau nhưng em thấy vui vì mỗi ngày được nhớ đến anh, được chờ đợi anh mỗi ngày. Và điều thiêng liêng hơn nữa là tình yêu mà em dành cho anh mãi không thay đổi, mà nó càng lớn dần hơn theo những tháng ngày không anh, theo những nỗi nhớ triền miên.
Nơi phương này em cầu chúc cho anh mãi được bình yên và mạnh khỏe, hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, và lúc nào em cũng bên cạnh anh, cũng chờ đợi và yêu anh rất nhiều. Cánh cửa này chỉ dành riêng cho anh mà thôi, và em sẽ không cho phép một ai bước vào vì chỉ anh mới là chủ nhân của trái tim em.
Hãy quay về khi còn yêu nhau…
Tags:
Chia sẻ yêu thương
Bỗng một ngày em vu vơ nhắn tin cho anh "nhok muốn im lặng một thời gian", anh không trả lời nhưng vẫn làm theo lời đề nghị của em. Để rồi khi suy nghĩ, định hướng lại tình yêu và tương lai của em với anh một cách rõ ràng thì cũng là lúc mình hoàn toàn cách xa, xa nhau nghìn trùng… Em đau khổ và ân hận về những gì mà mình đã nhắn với anh.
Nhưng anh ơi anh có biết vì sao em lại muốn khẳng định tình yêu của em và anh lại một cách chính xác không? Vì em sợ gia đình lại ngăn cấm em có người yêu ở nơi đây, sợ em vì tình yêu mà không chịu đi nước ngoài…và điều em sợ nhất là một lần nữa mất đi tình yêu của mình, sợ khi anh bên cạnh em sẽ không được hạnh phúc…Và vì tình yêu của em dành cho anh lớn hơn những lý do kia thì em bỏ qua tất cả rào cản đó để tiếp tục yêu anh và xây dựng một ước mơ hạnh phúc cùng anh.
Nhưng có ai ngờ anh đã im lặng và trả lời rằng: “Anh xin lỗi, anh đã không mang lại hạnh phúc cho nhok, không có thời gian quan tâm bên cạnh chăm sóc cho nhok… Anh không đáng để nhok yêu và chờ đợi…”
Anh có biết khi nhận được tin nhắn đó là đôi chân em quỵ xuống và đôi mắt ướt nhòe đi vì đau… Lúc ấy bên cạnh em có một người anh ấy là đồng nghiệp của mình, và cũng có thể nói là thích em…khi thấy em chìm trong đau khổ anh ấy đã xin đưa em về phòng, em đã nạt anh ấy bảo là không cần hãy để em đi một mình. Trên đường lái xe về nước mắt đã làm nhòe đi lối đi, suýt chút nữa là em bị tai nạn… khi giật mình em mới biết anh ấy vẫn ở đằng sau, vẫn dõi bước theo em sợ em có chuyện gì. Càng nhìn anh ấy em càng khóc nhiều hơn, vì em nghĩ người ở đằng sau em lúc này sao không phải là anh mà là một người khác chứ…
Đêm về ngồi ngoài trời sương lạnh buốt, em giận mình ích kỷ kẹp hòi giá như em không đề nghị như thế thì anh và em đâu phải chia ly.
Còn nhớ ngày nào, ngày mà đầu tiên em và anh gặp nhau, mình đã có một cảm xúc khác thường…và em cứ ngỡ rằng mình đã yêu anh từ lâu lắm rồi. Qua những tháng ngày tìm hiểu và hò hẹn nhau em và anh đều biết về tính cách và gia đình của nhau, riêng nghề nghiệp của anh là anh dối em, để khi biết được sự thật anh là hình sự Vũng Tàu thì em đã rất giận và ghét anh, em đã im lặng một tuần... Rồi em lấy lý do rằng không thích công an nên không quen anh nữa, nhưng không thể, vì khi đã yêu dù nghề nghiệp của anh em không thích thì cũng không làm em hết yêu anh. Hiểu được sự vất vả của anh trong công việc em càng yêu anh nhiều hơn, càng yêu cái khổ cái vất vả của anh…Anh đã vì đất nước này hy sinh gia đình, bạn bè, người yêu để đi làm nhiệm vụ…vì thế em càng yêu anh và hứa sẽ không làm anh buồn, và dù có bao lâu anh mới có thời gian gặp em thì em vẫn không buồn.
Có đôi khi 1 tháng, 3 tháng… anh mới có thời gian gặp em, em thấy thương anh nhiều lắm và rất quý trọng những khoảng khắc khi được ở bên anh. Và anh có biết em nhớ nhất là khi nào không, là khi anh đang đi tuần ở dưới Vũng Tàu, em và anh nhắn tin với nhau, anh bảo là sẽ lên thăm em bây giờ nếu như em ngoan chịu nghe lời anh ăn tối… em cứ tưởng là anh đùa, em bảo rằng anh đùa như thế em buồn đấy, anh bảo là anh không đùa anh nói thật. Lúc ấy anh có biết em hạnh phúc đến vỡ òa, em bảo anh hứa là anh sẽ lên đi, và anh đã hứa… Đợi chờ anh từ lúc 20h đến 22h thì anh cũng đã lên đến Thủ Đức, em hạnh phúc và ôm chặt anh từ đằng sau. Em và anh chạy xe trên đường hai hàng cây xanh lá rất hạnh phúc, nhẹ nhàng và ấm áp, anh hỏi em có nhớ anh không, em đã trả lời rằng không... anh đã cười. Nhưng anh có biết em muốn thét lên rằng em nhớ anh nhiều lắm nhớ anh vô cùng…
Lúc nào em cũng bên cạnh anh, cũng chờ đợi và yêu anh rất nhiều
Tình yêu của em và anh đẹp lắm, hạnh phúc lắm, dù cho ngày lễ tình nhân, ngày 8/3… không có anh bên cạnh nhưng em vẫn thấy vui, thấy hạnh phúc vì nhận được những dòng tin nhắn yêu thương, những cuộc trò chuyên ấm áp…
Nhưng cớ vì sao giờ này em và anh mỗi người một phương, lỗi là do ai? Lỗi do em đã buông những dòng tin ích kỷ, hay là anh đã vì lòng tự ái, vì tình yêu không còn dành cho em?
Anh có biết từ ngày xa anh em sống như thế nào không? Như một cái xác không có linh hồn, em đã đâm đầu vào làm việc một cách như điên, đăng ký học ban đêm như một cái máy để khi sức cạn kiệt thì em xin từ chức, cái chức vụ mà em phấn đấu lắm mới có được vậy mà chính em đã từ bỏ nó…
Em nghe lời anh cố gắng quên anh và thử tìm một tình yêu mới, nhưng rồi tim em không biết yêu, tâm trí chỉ nghĩ đến anh, anh nói đừng chờ anh anh không xứng đáng, sẽ có người mang lại hạnh phúc đến cho em tốt hơn anh… Sao lúc nào anh cũng nói thế mà không biết đến cảm giác của em, anh có biết anh mới chính là hạnh phúc của em, mới là người làm cho em cảm giác yêu thương và hạnh phúc nhất… Tại sao có người lại muốn kéo em ra khỏi anh người mà em vô cùng yêu, còn anh thì cứ muốn đẩy em vào phía người khác người mà em không hề yêu…
Tại sao em sẵn sàng làm tổn thương những người yêu thương mình để vẫn chỉ chờ đợi và yêu anh mặc dù chỉ mình em nhớ, chỉ mình em còn yêu anh…
Em đã khẳng định với anh rằng em sẽ mãi yêu và chờ anh dù bao lâu em cũng chờ, anh có quyền không yêu không chờ em nhưng yêu ai chờ ai là quyền của em có đúng không anh.
Bạn của anh nói với em rằng anh rất yêu em, và trong khoảng thời gian này anh đang đi làm nhiệm vụ…qua cuộc trò chuyện với bạn của anh em không ngờ rằng bình thường anh ít nói im lặng là thế vậy mà sau lưng em anh kể nhiều về em cho bạn bè anh. Em cảm ơn anh và em thấy hạnh phúc lắm…
Gió yêu ơi giờ anh ở phương trời nào anh có biết giờ này là 2h30 sáng mà em vẫn ngồi bên cái laptop với những dòng về anh. Ai cũng bảo là em yêu mù quáng, không nên chờ đợi anh... Ừ thì cho em ngốc, em mù quáng đó, nhưng ai cũng có cách yêu riêng của mình, và em cũng vậy cũng có cách yêu riêng của mình mặc cho người đời chê khinh…
Và thời gian thấm thoát cũng trôi qua mau, mới đây mà đã hơn 11 tháng em và anh không gặp nhau, hơn 2 tháng điện thoại của anh là thuê bao… biết là sẽ rất đau nhưng em thấy vui vì mỗi ngày được nhớ đến anh, được chờ đợi anh mỗi ngày. Và điều thiêng liêng hơn nữa là tình yêu mà em dành cho anh mãi không thay đổi, mà nó càng lớn dần hơn theo những tháng ngày không anh, theo những nỗi nhớ triền miên.
Nơi phương này em cầu chúc cho anh mãi được bình yên và mạnh khỏe, hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, và lúc nào em cũng bên cạnh anh, cũng chờ đợi và yêu anh rất nhiều. Cánh cửa này chỉ dành riêng cho anh mà thôi, và em sẽ không cho phép một ai bước vào vì chỉ anh mới là chủ nhân của trái tim em.
Hãy quay về khi còn yêu nhau…
Tin liên quan
Tin nổi bật
-
Saori Hara là một trong những sao AV hot nhất Nhật Bản với nhiều vai chính trong nhiều phim của Nhật bản. Sưu tầm
-
Asuka Kishi với nụ cười chưa bao giờ tắt, Asuka Kishi đã làm cho nhiều người phải ghen tỵ với nụ cười đó . Sưu tầm
-
Read more: http://tintuc101.com/threads/nhung-hinh-anh-cua-teen-ma-thang-em-chi-muon-khoc.1700/#ixzz2mOZfZTuh NHỮNG HÌNH ẢNH CỦA TEEN MÀ THẰ...
-
Sáng nay, người dân, công nhân đã lao vào đập phá, đốt lán của lực lượng bảo vệ công trường xây dựng nhà máy sản xuất điện thoại di động lớn...
-
Anh chồng biết được, căm lắm nên tìm cách bắt tại trận. Một hôm, anh bỏ ngang một thương vụ, mò về nhà, tìm mãi mới gặp tình địch. Trong m...
-
Với sự bí ẩn lạ lùng của thời trang đồ lót các siêu mẫu trở lên thanh thoát đến khó tả! Sexy-nữ tính-miên man là những gì mà đồ lót đã tạo l...
-
Nếu đã yêu em, hãy để em sống thật với những gì mà mình có, đừng bắt em tô vẽ giả dối chỉ để cho bất cứ một ai đó hài lòng. Em vốn không phả...
-
Anh biết rằng mình sai khi đã quá nóng vội, anh đã cố gắng làm cho em chấp nhận anh nhưng anh làm không được, anh đã đánh mất đi chính tìn...
-
Một trong những điều kỳ diệu của cuộc sống là dù 1 ngày, 2 ngày cũng có thể mang tới cho chúng ta những cơ hội có một trong đời, và nế...
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét