Có những người chọn lựa rời bỏ người kia, như một sự giải thoát. Có những người chọn lựa điều đó, lại như một lần đánh cược. Có những người, lại như là ruồng bỏ, buông bỏ chính mình, và vứt bỏ tình yêu. Có những người ra đi, để nửa kia hạnh phúc. Có những người can đảm, chỉ để đau một lần, nhưng lại đánh đổi tất cả cho nụ cười ở sau.
Nhưng còn lại phía cuối của những sự bỏ rơi, dù là nguyên cớ giản đơn nào đi nữa, vẫn là nỗi đau rất đắng, là nỗi đau chát mặn, của cả người ở lại, lẫn người đã đi…
Và điểm tận cùng của nó, ai biết đến bao giờ, mới trả hết niềm kia?
Có nhiều nhặn gì đâu, một cái gật đầu vị tha, để cả hai cùng bước tiếp. Khó khăn gì đâu, bao dung với người còn lại, cũng là tự thương lấy chính mình.
Ít người biết cách để thả cho mình những khoảng không nhau cần thiết, mà chỉ biết vội vàng quyết, rồi vội vàng bỏ rơi. Cái sự thỏa mãn nhất thời, như là sự trả thù hời hợt. Để rồi tiếc cả đời, có những nỗi ân hận hẳn hết một đời, không nguôi!
Có những người chấp nhận bị bỏ rơi, như một sự chống cự đầy yếu đuối. Có những người, lại như sự hả hê để ve vuốt tự trọng. Có những người, làm mọi cách để phản kháng nỗi buồn, nhưng không thể.
Người đi, ai giữ được người đi.
Nuốt nước mắt từng ngày, cùng quẫn với nỗi nhớ len sâu. Không thể thốt được một câu, vì giờ tất cả là vô nghĩa. Có tư cách gì nữa, để gần nhau.
Điểm tận cùng của nỗi đau, hẳn là vô thời hạn. Vì với những kẻ yêu nhau, mãi mãi là từ chỉ nỗi buồn, niềm nhớ, chứ không phải ở cạnh nhau.
Vì với những kẻ bị bỏ rơi, mãi mãi là từ dành cho tổn thương…
Với những người dứt áo ra đi, mãi mãi là từ dành cho nuối tiếc…
Xin lỗi chỉ là một động từ bất lực. Rời bỏ, vẫn là rời bỏ mà thôi.
Hãy chọn con đường dài nhất để bước cạnh nhau, khi dead-line của nỗi đau kia, chính là nỗi sợ. Víu vào đó, để vui buồn với nhau, đến lúc nào không thể. Vì buông tay rồi, nỗi sợ, sẽ thành nỗi đau.
Đâu là tận cùng cùng của nỗi đau?
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét